Tình cảnh của những đứa con trai đất của chúng ta mới kì lạ làm sao!Mỗi chúng ta đến đây như một chuyến viếng thăm ngắn ngủi. Ta ko biết để làm j`, nhưng đôi khi ta tin rằng ta cảm nhận đc điều đó. Song, nhìn từ cuộc sống thờng nhật mà ko đi sâu hơn, ta bít rằng ta đến đây vì ng` khác – trc” hết vì những người mà hạnh phúc của riêng ta phụ thuộc hoàn toàn vào nụ cười vào sự yên ấm của họ, kế đến là vì bao người ko quen mà số phận của họ nối với ta bằng sợi giây của lòng cảm thông. Mỗi ngày tôi nhgĩ ko biết dến bao nhiêu lần, rằng cuộc sống bên ngoài và cuộc sống nội tâm của tôi là dựa trên lao động của những người hiện tạivà cả những người đã chết, rằng tôi phải nỗ lực đêr trao lại những j` tương xứng mà tôi đã nhận đc. Tôi có nhu cầu sống giản tiệnvà thường cảm thấy dằn vặt, rằng mình đòi hỏi nhiều hơn mức cần thiết tưf lao động của đồng loại.Tôi thấy sự khác biệt về giai cấp xã hội là ko thể biện minh đc là rốt cuộc là do dựa trên bạo lực. Tôi cũng tin rằng một cuộc sống bên ngoài giản dị và ko cầu kỳ là tốt cho mọi người, tốt cho cả thể xác lẫn tâm hồn.
Tôi tuyệt ko tin vào tự do của con người theo nghĩa triết học. Mỗi người ko chỉ hành động vì sự thúc ép ngoại cảnh mà còn theo đòi hỏi nội tâm. Câu nói của Schopenhaure: “Con người tuy có thể làm những j` mình muốn nhưng ko thể cứ muốn [chạy theo] những j` mình muốn.” đã hắng sống theo tôi từ hồi trẻ và là nguồn an ủi với tôi trong những lúc đối mặt và chịu dựng khắc nhiệt của cuộc đời và là nguồn suối vô tận của lòng khoan dung. Cảm nhận nó đã làm vơi đi biết bao gánh nặng trách nghiệm vốn đễ khiến ta suy sụp; nó giúp ta không quá khắt khe với chính mình và người khác; nó dẫn đến một cách nhìn cuộc sống mà ở đó, nhất là sự hài hước cũng có chỗ đứng của nó.